Đôi khi, tình yêu đến một cách bất ngờ, như cơn gió nhẹ thoảng qua, để lại trong lòng người ta những cảm xúc khó tả. Giữa khung cảnh núi rừng hùng vĩ của bản Nà Thưa, khi ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, anh đã biết rằng trái tim mình đã lỡ nhịp. Từ giây phút ấy, những suy nghĩ về nàng luôn hiện diện trong từng khoảnh khắc, khiến anh không thể nào thôi nhớ nhung. Để rồi, dưới bóng cây xanh mát, anh ngồi viết nên những vần thơ, gửi gắm vào đó tất cả tâm tư tình cảm của mình:
“Gặp em ở bản Nà Thưa
Lỡ chạm ánh mắt say sưa lắm rồi!
Trái tim anh đập liên hồi
Ước ngày dài mãi để tôi bên nàng.
Khởi công – lớp học sang trang
Khởi đầu duyên thắm tình chàng kỹ sư.
Gửi nàng tâm ý qua thư
Mong em hồi đáp tâm tư anh này.
Em ơi, liệu em có hay
Mấy đêm thức trắng đêm ngày nhớ em.
Mẹ anh đã sẵn quả khem
Chỉ cần em gật là đem tới liền!“
Với từng câu chữ, anh hy vọng rằng nàng sẽ hiểu được trái tim chân thành của mình. Liệu nàng có hồi đáp lại tình cảm ấy, để hai người có thể cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình yêu giữa núi rừng bao la? Chỉ cần một cái gật đầu, anh sẽ đưa mẹ đến gặp nàng ngay, để bắt đầu một hành trình mới, nơi hai trái tim đồng điệu hòa vào nhau, như những câu thơ ngọt ngào anh đã gửi gắm.
Nếu đọc đến đây bạn có chút thắc mắc, liệu chuyện tình này thì liên quan gì đến chủ đề “Tự hào Kaopiz”? Hãy kiên nhẫn thêm một chút nhé ^^
Như một định mệnh, 3 tháng trước đây tôi vô tình được bầu làm Chủ tịch Công đoàn, trước cứ nghĩ công việc này “làm chơi chơi, thêm kỹ năng cho tuổi trẻ nhiều kỷ niệm”, cũng là cách để tôi trở nên “bận bịu” hơn, thành công vượt qua những tháng ngày lẻ bóng ở Kaopiz. Sẽ chẳng có ai ngờ rằng, chính cái công việc “chơi chơi” ấy, lại là một mảnh ghép vô cùng quan trọng của ông trời sắp đặt giúp tôi gặp được “duyên tiền định” của mình.
Một ngày như mọi ngày, tôi bỗng được add vào nhóm “Khởi công Nà Thưa” và được giao nhiệm vụ đồng hành cùng sếp Hiến, team Truyền thông đi khởi công xây lớp học mới tại Vân An, Chi Lăng, Lạng Sơn. Tôi hồ hởi đồng ý ngay, phần vì “ham vui”, cũng phần vì muốn làm tròn trách nhiệm bốn chữ “Chủ tịch Công đoàn”.
Và rồi….tôi gặp em!
“Trái tim anh đập liên hồi
Ước ngày dài mãi để tôi bên nàng.”
Tôi thầm cảm ơn Kaopiz đã cho tôi cơ hội ấy, thầm cảm ơn chính bản thân mình vì đã dũng cảm nghe theo tiếng gọi của con tim. Hi vọng rằng, chuyện tình của chúng tôi cũng sẽ có một “Happy ending” giống như dự án CSR của Kaopiz tại Nà Thưa, chắp cánh cho những ước mơ cùng các em đến trường bay cao bay xa hơn nữa, và tình yêu của chúng tôi…cũng thế!